作者
诗文 作者 名句 典籍 成语

刘叉介绍

刘叉

刘叉,河朔(今河北一带)人。好任侠。家境贫困。曾为韩愈门客。后游齐、鲁,不知所终。其诗风格犷放,能突破传统格式,但也有险怪、晦涩之病。有《刘叉诗集》。

刘叉,河朔(今河北一带)人。好任侠。家境贫困。曾为韩愈门客。后游齐、鲁,不知所终。其诗风格犷放,能突破传统格式,但也有险怪、晦涩之病。有《刘叉诗集》。

相关资料
唐朝诗人不少,狂放孤傲者也屡见不鲜,但是豪迈如江湖好汉的却只有刘叉一人。刘叉,这名字就叫的不同凡俗,一般人都叫些典雅端丽,或者温正和平的字眼儿。可刘叉兄弟的名字却不是,单一“叉“字 ...展开阅读全文∨
相关作品
刘叉 刘叉
师干久不息,农为兵兮民重嗟。骚然县宇,土崩水溃。
畹中无熟谷,垄上无桑麻。王春判序,百卉茁甲含葩。
有客避兵奔游僻,跋履险厄至三巴。貂裘蒙茸已敝缕,
鬓发蓬舥。雀惊鼠伏,宁遑安处。独卧旅舍无好梦,
更堪走风沙。天人一夜剪瑛琭,诘旦都成六出花。
南亩未盈尺,纤片乱舞空纷拏。旋落旋逐朝暾化,
檐间冰柱若削出交加。或低或昂,小大莹洁,随势无等差。
始疑玉龙下界来人世,齐向茅檐布爪牙。又疑汉高帝,
西方未斩蛇。人不识,谁为当风杖莫邪。铿镗冰有韵,
的皪玉无瑕。不为四时雨,徒于道路成泥柤。不为九江浪,
徒为汩没天之涯。不为双井水,满瓯泛泛烹春茶。
不为中山浆,清新馥鼻盈百车。不为池与沼,
养鱼种芰成霪霪。不为醴泉与甘露,使名异瑞世俗夸。
特禀朝澈气,洁然自许靡间其迩遐。森然气结一千里,
滴沥声沈十万家。明也虽小,暗之大不可遮。
勿被曲瓦,直下不能抑群邪。奈何时逼,不得时在我目中,
倏然漂去无馀些。自是成毁任天理,天于此物岂宜有忒赊。
反令井蛙壁虫变容易,背人缩首竞呀呀。
我愿天子回造化,藏之韫椟玩之生光华。
shī gàn jiǔ
nóng wéi bīng mín zhòng jiē
sāo rán xiàn
bēng shuǐ kuì
wǎn zhōng shú
lǒng shàng sāng
wáng chūn pàn
bǎi huì zhuó jiǎ hán
yǒu bīng bēn yóu
xiǎn è zhì sān
diāo qiú méng róng
bìn péng
què jīng shǔ
níng huáng ān chù
shě hǎo mèng
gèng kān zǒu fēng shā
tiān rén jiǎn yīng
jié dàn dōu chéng liù chū huā
nán wèi yíng chǐ
xiān piàn luàn kōng fēn
xuán luò xuán zhú cháo tūn huà
yán jiān bīng zhù ruò xuē chū jiāo jiā
huò huò áng
xiǎo yíng jié
suí shì děng chà
shǐ lóng xià jiè lái rén shì
xiàng máo yán zhǎo
yòu hàn gāo
西 fāng wèi zhǎn shé
rén shí
shuí wéi dāng fēng zhàng xié
kēng táng bīng yǒu yùn
de xiá
wéi shí
dào chéng zhā
wéi jiǔ jiāng làng
wéi méi tiān zhī
wéi shuāng jǐng shuǐ
mǎn ōu fàn fàn pēng chūn chá
wéi zhōng shān jiāng
qīng xīn yíng bǎi chē
wéi chí zhǎo
yǎng zhǒng chéng yín yín
wéi quán gān
shǐ 使 míng ruì shì kuā
bǐng cháo chè
jié rán jiān ěr xiá
sēn rán jié qiān
shēng shěn shí wàn jiā
míng suī xiǎo
àn zhī zhē
bèi
zhí xià néng qún xié
nài shí
shí zài zhōng
shū rán piāo xiē
shì chéng huǐ rèn tiān
tiān yǒu tuī shē
fǎn lìng jǐng chóng biàn róng
bèi rén suō shǒu jìng ya ya
yuàn tiān huí zào huà
cáng zhī yùn wán zhī shēng guāng huá
刘叉 刘叉

日出扶桑一丈高,人间万事细如毛。


野夫怒见不平处,磨损胸中万古刀。

日出扶桑一丈高,人间万事细如毛。
每天太阳从东方升起的时候,人世间纷繁复杂多如牛毛的事便开始一件件发生。

野夫怒见不平处,磨损胸中万古刀。
很多不平之事发生在周围,心里充满了愤怒,于是不断对它们进行抨击,但不平事太多,多得把胸中那把与不平之事相抗争的“刀”都渐渐地磨损了。

日出扶桑(sāng)一丈高,人间万事细如毛。
扶桑:神话传说中的大树。细如毛:纷繁复杂多如牛毛。

野夫怒见不平处,磨损(sǔn)胸中万古刀。
野夫:草野之人,指诗人自己。处:一作“事”。磨损:一作“磨尽”。

chū sāng zhàng gāo
rén jiān wàn shì máo
jiàn píng chù
sǔn xiōng zhōng wàn dāo
刘叉 刘叉
一条古时水,向我手心流。临行泻赠君,勿薄细碎仇。
tiáo shí shuǐ
xiàng shǒu xīn liú
lín háng xiè zèng jūn
báo suì chóu
刘叉 刘叉

师干久不息,农为兵兮民重嗟。骚然县宇,土崩水溃。
畹中无熟谷,垄上无桑麻。王春判序,百卉茁甲含葩。
有客避兵奔游僻,跋履险厄至三巴。貂裘蒙茸已敝缕,
鬓发蓬舥。雀惊鼠伏,宁遑安处。独卧旅舍无好梦,
更堪走风沙。天人一夜剪瑛琭,诘旦都成六出花。
南亩未盈尺,纤片乱舞空纷拏。旋落旋逐朝暾化,
檐间冰柱若削出交加。或低或昂,小大莹洁,随势无等差。
始疑玉龙下界来人世,齐向茅檐布爪牙。又疑汉高帝,
西方未斩蛇。人不识,谁为当风杖莫邪。铿镗冰有韵,
的皪玉无瑕。不为四时雨,徒于道路成泥柤。不为九江浪,
徒为汩没天之涯。不为双井水,满瓯泛泛烹春茶。
不为中山浆,清新馥鼻盈百车。不为池与沼,
养鱼种芰成霪霪。不为醴泉与甘露,使名异瑞世俗夸。
特禀朝澈气,洁然自许靡间其迩遐。森然气结一千里,
滴沥声沈十万家。明也虽小,暗之大不可遮。
勿被曲瓦,直下不能抑群邪。奈何时逼,不得时在我目中,
倏然漂去无馀些。自是成毁任天理,天于此物岂宜有忒赊。
反令井蛙壁虫变容易,背人缩首竞呀呀。
我愿天子回造化,藏之韫椟玩之生光华。
shī gàn jiǔ
nóng wéi bīng mín zhòng jiē
sāo rán xiàn
bēng shuǐ kuì
wǎn zhōng shú
lǒng shàng sāng
wáng chūn pàn
bǎi huì zhuó jiǎ hán
yǒu bīng bēn yóu
xiǎn è zhì sān
diāo qiú méng róng
bìn péng
què jīng shǔ
níng huáng ān chù
shě hǎo mèng
gèng kān zǒu fēng shā
tiān rén jiǎn yīng
jié dàn dōu chéng liù chū huā
nán wèi yíng chǐ
xiān piàn luàn kōng fēn
xuán luò xuán zhú cháo tūn huà
yán jiān bīng zhù ruò xuē chū jiāo jiā
huò huò áng
xiǎo yíng jié
suí shì děng chà
shǐ lóng xià jiè lái rén shì
xiàng máo yán zhǎo
yòu hàn gāo
西 fāng wèi zhǎn shé
rén shí
shuí wéi dāng fēng zhàng xié
kēng táng bīng yǒu yùn
de xiá
wéi shí
dào chéng zhā
wéi jiǔ jiāng làng
wéi méi tiān zhī
wéi shuāng jǐng shuǐ
mǎn ōu fàn fàn pēng chūn chá
wéi zhōng shān jiāng
qīng xīn yíng bǎi chē
wéi chí zhǎo
yǎng zhǒng chéng yín yín
wéi quán gān
shǐ 使 míng ruì shì kuā
bǐng cháo chè
jié rán jiān ěr xiá
sēn rán jié qiān
shēng shěn shí wàn jiā
míng suī xiǎo
àn zhī zhē
bèi
zhí xià néng qún xié
nài shí
shí zài zhōng
shū rán piāo xiē
shì chéng huǐ rèn tiān
tiān yǒu tuī shē
fǎn lìng jǐng chóng biàn róng
bèi rén suō shǒu jìng ya ya
yuàn tiān huí zào huà
cáng zhī yùn wán zhī shēng guāng huá
刘叉 刘叉

腊令凝绨三十日,缤纷密雪一复一。孰云润泽在枯荄,
闤闠饿民冻欲死。死中犹被豺狼食,官车初还城垒未完备。
人家千里无烟火,鸡犬何太怨。天下恤吾氓,
如何连夜瑶花乱。皎洁既同君子节,沾濡多著小人面。
寒锁侯门见客稀,色迷塞路行商断。小小细细如尘间,
轻轻缓缓成朴簌。官家不知民馁寒,尽驱牛车盈道载屑玉。
载载欲何之,秘藏深宫以御炎酷。徒能自卫九重间,
岂信车辙血,点点尽是农夫哭。刀兵残丧后,
满野谁为载白骨。远戍久乏粮,太仓谁为运红粟。
戎夫尚逆命,扁箱鹿角谁为敌。士夫困征讨,
买花载酒谁为适。天子端然少旁求,股肱耳目皆奸慝。
依违用事佞上方,犹驱饿民运造化防暑厄。
吾闻躬耕南亩舜之圣,为民吞蝗唐之德。
未闻eK孽苦苍生,相群相党上下为蝥贼。
庙堂食禄不自惭,我为斯民叹息还叹息。
lìng níng sān shí
bīn fēn xuě
shú yún rùn zài gāi
huán huì è 饿 mín dòng
zhōng yóu bèi chái láng shí
guān chē chū hái chéng lěi wèi wán bèi
rén jiā qiān yān huǒ
quǎn tài yuàn
tiān xià máng
lián yáo huā luàn
jiǎo jié tóng jūn jiē
zhān duō zhe xiǎo rén miàn
hán suǒ hóu mén jiàn
sāi háng shāng duàn
xiǎo xiǎo chén jiān
qīng qīng huǎn huǎn chéng
guān jiā zhī mín něi hán
jìn niú chē yíng dào zǎi xiè
zǎi zǎi zhī
cáng shēn gōng yán
néng wèi jiǔ zhòng jiān
xìn chē zhé xuè
diǎn diǎn jìn shì nóng
dāo bīng cán sàng hòu
mǎn shuí wéi zǎi bái
yuǎn shù jiǔ liáng
tài cāng shuí wéi yùn hóng
róng shàng mìng
biǎn xiāng 鹿 jiǎo shuí wéi
shì kùn zhēng tǎo
mǎi huā zǎi jiǔ shuí wéi shì
tiān duān rán shǎo páng qiú
gōng ěr jiē jiān
wéi yòng shì nìng shàng fāng
yóu è 饿 mín yùn zào huà fáng shǔ è
wén gōng gēng nán shùn zhī shèng
wéi mín tūn huáng táng zhī
wèi wén e e K K niè cāng shēng
xiàng qún xiàng dǎng shàng xià wéi móu zéi
miào táng shí cán
wéi mín tàn hái tàn
刘叉 刘叉

损神终日谈虚空,不必归命于胎中。我神不西亦不东, 烟收云散何濛濛。尝令体如微微风,绵绵不断道东冲。 世人逢一不逢一,一回存想一回出。只知一切望一切, 不觉一日损一日。劝君修真复识真,世上道人多忤人, 披图醮录益乱神。此法那能坚此身,心田东有灵地珍。 惜哉东有不东亲,明真汩没随埃尘。

sǔn shén zhōng tán kōng
guī mìng tāi zhōng
shén 西 dōng
yān shōu yún sàn méng méng
cháng lìng wēi wēi fēng
mián mián duàn dào dōng chōng
shì rén féng féng
huí cún xiǎng huí chū
zhī zhī qiē wàng qiē
jiào sǔn
quàn jūn xiū zhēn shí zhēn
shì shàng dào rén duō rén
jiào luàn shén
néng jiān shēn
xīn tián dōng yǒu líng zhēn
zāi dōng yǒu dōng qīn
míng zhēn méi suí āi chén
刘叉 刘叉

古人皆执古,不辞冻饿悲。今人亦执古,自取行坐危。
老菊凌霜葩,狞松抱雪姿。武王亦至明,宁哀首阳饥。
仲尼岂非圣,但为互乡嗤。寸心生万路,今古棼若丝。
逐逐行不尽,茫茫休者谁。来恨不可遏,去悔何足追。
玉石共笑唾,驽骥相奔驰。请君勿执古,执古徒自隳。
rén jiē zhí
dòng è 饿 bēi
jīn rén zhí
háng zuò wēi
lǎo líng shuāng
níng sōng bào xuě 姿
wáng zhì míng
níng āi shǒu yáng
zhòng fēi shèng
dàn wéi xiāng chī
cùn xīn shēng wàn
jīn fén ruò
zhú zhú háng jìn
máng máng xiū zhě shuí
lái hèn è
huǐ zhuī
shí gòng xiào tuò
xiàng bēn chí
qǐng jūn zhí
zhí huī
刘叉 刘叉

酸寒孟夫子,苦爱老叉诗。生涩有百篇,谓是琼瑶辞。
百篇非所长,忧来豁穷悲。唯有刚肠铁,百炼不柔亏。
退之何可骂,东野何可欺。文王已云没,谁顾好爵縻。
生死守一丘,宁计饱与饥。万事付杯酒,从人笑狂痴。
suān hán mèng
ài lǎo chā shī
shēng yǒu bǎi piān
wèi shì qióng yáo
bǎi piān fēi suǒ zhǎng
yōu lái huō qióng bēi
wéi yǒu gāng cháng tiě
bǎi liàn róu kuī
tuì 退 zhī
dōng
wén wáng yún méi
shuí hǎo jué
shēng shǒu qiū
níng bǎo
wàn shì bēi jiǔ
cóng rén xiào kuáng chī
刘叉 刘叉

奉子一杯酒,为子照颜色。但愿腮上红,莫管颏下白。
自古无长生,生者何戚戚。登山勿厌高,四望都无极。
丘陇逐日多,天地为我窄。只见李耳书,对之空脉脉。
何曾见天上,著得刘安宅。若问长生人,昭昭孔丘籍。
fèng bēi jiǔ
wéi zhào yán
dàn yuàn sāi shàng hóng
guǎn xià bái
zhǎng shēng
shēng zhě
dēng shān yàn gāo
wàng dōu
qiū lǒng zhú duō
tiān wéi zhǎi
zhī jiàn ěr shū
duì zhī kōng
céng jiàn tiān shàng
zhe liú ān zhái
ruò wèn zhǎng shēng rén
zhāo zhāo kǒng qiū
刘叉 刘叉

尽欲调太羹,自古无好手。所以山中人,兀兀但饮酒。
jìn diào tài gēng
hǎo shǒu
suǒ shān zhōng rén
dàn yǐn jiǔ
更多关于刘叉的古诗>>
古诗文网© | 友情链接:
热门搜索:明星名字大全免费查询迅雷老版本怎么下载两性相处两性生殖器两性直播重生之玩遍娱乐圈女星两性姿势两性电影男明星名字大全集
櫻花の島
网站地图