诗词大全

听琴赠远师

朝代: 作者:王洋
世人倾耳听繁音,太音古淡难为听。有如广庭题旌夏,或者惊遁疑有神。当时舜床调五弦,薰风煽物无穷人。若言造化不爱玩,安得感君回阳春。遣音相继嗣者谁,穷山缁侣黄冠师。非干此意乐穷静,世路自与相参差。我今试听清风操,野鹤孤猿对残照,琅琊山下醉翁吟,分明拨向琴中调。人言大弦如玉温,小弦廉折亮以清。春秋自是隔寒暑,天地不和令偕行。岂如七弦转十指,劲节谐音同到耳,乃知造化在指端。岂但高山与流水,道人不肯长怀珍。亦曾挟艺游车尘。高门八字惊未见,脱赠往往捐千纯。如今飘泊困长路,更觉世味难将迎。应将感怆赴琴风,一听万虑罗心兵。道人勿苦生冰炭,古道须信非人情。哀音果要洗俗耳,更去娇弦三两声。
shì rén qīng ěr tīng fán yīn
tài yīn dàn nán wéi tīng
yǒu guǎng 广 tíng jīng xià
huò zhě jīng dùn yǒu shén
dāng shí shùn chuáng diào xián
xūn fēng shān qióng rén
ruò yán zào huà ài wán
ān gǎn jūn huí yáng chūn
qiǎn yīn xiāng zhě shuí
qióng shān huáng guàn shī
fēi gàn qióng jìng
shì xiàng cēn
jīn shì tīng qīng fēng cāo
yuán duì cán zhào
láng shān xià zuì wēng yín
fēn míng xiàng qín zhōng diào
rén yán xián wēn
xiǎo xián lián shé liàng qīng
chūn qiū shì hán shǔ
tiān lìng xié xíng
xián zhuǎn shí zhǐ
jìn jiē xié yīn tóng dào ěr
nǎi zhī zào huà zài zhǐ duān
dàn gāo shān liú shuǐ
dào rén kěn zhǎng huái 怀 zhēn
céng jiā yóu chē chén
gāo mén jīng wèi jiàn
tuō zèng wǎng wǎng juān qiān chún
jīn piāo kùn zhǎng
gèng jiào shì wèi nán jiāng yíng
yīng jiāng gǎn chuàng qín fēng
tīng wàn luó xīn bīng
dào rén shēng bīng tàn
dào xìn fēi rén qíng
āi yīn guǒ yào ěr
gèng jiāo xián sān liǎng shēng

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
作者介绍
王洋
王洋(1087—1154)宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年...详情
相关作品
王洋王洋
曾揽轺轩一整冠,江西吏胆至今寒。
疲民仰德方为贵,野老言公不似官。
身必静休犹是病,心无拣择始知安。
高情未得真消息,试仗诗筒一间看。
céng lǎn yáo xuān zhěng guàn
jiāng 西 dǎn zhì jīn hán
mín yǎng fāng wéi guì
lǎo yán gōng guān
shēn jìng xiū yóu shì bìng
xīn jiǎn shǐ zhī ān
gāo qíng wèi zhēn xiāo
shì zhàng shī tǒng jiān kàn
王洋王洋
溪山春兰林,桃李花槐市。
戏友二三生,兴来远返趾。
墨客冠再弹,苍官仕三已。
矜豪柳索强,引分梅知止。
缘芳草齐亚,粉面花衬绮。
庆暖具杯觞,送寒操杖几。
态...
展开阅读全文V
shān chūn lán lín
táo huā huái shì
yǒu èr sān shēng
xìng lái yuǎn fǎn zhǐ
guàn zài dàn
cāng guān shì sān
jīn háo liǔ suǒ qiáng
yǐn fèn méi zhī zhǐ
yuán fāng cǎo
fěn miàn huā chèn
qìng nuǎn bēi shāng
sòng hán cāo zhàng
tài luè
jiāng yán
rén xīn dāng rán
zào liáo ěr
mào jiù liú
qīng xié qǐng jīn shǐ
xiàng féng hào dàng chūn
qiē tōng jué
王洋王洋

平生老信爱颠狂,觉子而今继道场。
坐断前溪去来路,为谁辛苦为谁忙。

píng shēng lǎo xìn ài diān kuáng
jiào ér jīn dào chǎng
zuò duàn qián lái
wéi shuí xīn wéi shuí máng
王洋王洋
夜闻慨欬如老翁,若悲若啸空山中。
老妻幼子疑问我,此名何物来何从。
我知此物不常有,岂解招祥宜报咎。
狐鸣枭噪殆所传,惟祸停声声转久。
明朝问人此何鸟,僧言此鸟...
展开阅读全文V
wén kǎi ài lǎo wēng
ruò bēi ruò xiào kōng shān zhōng
lǎo yòu wèn
míng lái cóng
zhī cháng yǒu
jiě zhāo xiáng bào jiù
míng xiāo zào dài suǒ chuán
wéi huò tíng shēng shēng zhuǎn jiǔ
míng cháo wèn rén niǎo
sēng yán niǎo míng xiào
xìng zāi huò hàn zhǔ rén
yáo xìng qián zhī fēi shàn gào
wén rán
cóng kǎn lǎn jīn yǒu nián
ruò bào huò wèi bào
zhī gào qiān yán
shí bái mǎn chéng guō
shí xiào rén qián
nián zhǎng shā jiǎ tài
niǎo fēi míng gào
tāo tāo zhòu ān
yīng guài rén rèn lái
chuāng qián
王洋王洋
裴郎短身衣弊服,衣长过身几半幅。
高裙大袖领占肩,要是精神大於腹。
古书古字谈古人,洗盆涤盎供慈亲。
慈亲居贫不道苦,裴郎醉中频起舞。
里中惊怪无此人,往往争看...
展开阅读全文V
péi láng duǎn shēn
zhǎng guò shēn bàn
gāo qún xiù lǐng zhàn jiān
yào shì jīng shén
shū tán rén
pén àng gòng qīn
qīn pín dào
péi láng zuì zhōng pín
zhōng jīng guài rén
wǎng wǎng zhēng kàn huán
ér zuì shí tóng zuì
wèi miǎn xǐng shí shēng qiè
péi láng péi láng qiē lùn qián qián yǒu cài
jiā shì yōu rán
guān guān zuì mián
péi láng yǒu zòng duǎn zhào
xuě dài jūn míng yuè biān
王洋王洋
步入青冥路渺赊,岚我四面照流霞。
相公未许归旄节,旅客还来看物华。
不独衰肠难胜酒,自缘饥眼乍看花。
醒来知免污茵席,端为勤劳不驾车。
qīng míng miǎo shē
lán miàn zhào liú xiá
xiàng gōng wèi guī máo jiē
hái lái kàn huá
shuāi cháng nán shèng jiǔ
yuán yǎn zhà kàn huā
xǐng lái zhī miǎn yīn
duān wéi qín láo jià chē
王洋王洋
衲衣处处逐浮云,法乳何妨长子孙。
室有巾瓶留祖意,门无车马露苔痕。
名高楚泽多新侣,梦入苕溪有旧言。
谁与隐峰居士说,曾参一句是同门。
chù chù zhú yún
fáng zhǎng sūn
shì yǒu jīn píng liú
mén chē tái hén
míng gāo chǔ duō xīn
mèng tiáo yǒu jiù yán
shuí yǐn fēng shì shuō
céng cān shì tóng mén
王洋王洋
南窗日暖北窗凉,时节频移意自长。
半坐蒲团七家饭,两函经卷一炉香。
身辞尘杂元无累,人见朝昏却自忙。
雪屋夜寒灯火暗,萧条气味合邻墙。
nán chuāng nuǎn běi chuāng liáng
shí jiē pín zhǎng
bàn zuò tuán jiā fàn
liǎng hán jīng juàn xiāng
shēn chén yuán lèi
rén jiàn cháo hūn què máng
xuě hán dēng huǒ àn
xiāo tiáo wèi lín qiáng
王洋王洋
国虽褊小亦封除,疏奉仙灵意气馀。
犹有黄冠说前日,开元曾是天下书。
guó suī biǎn xiǎo fēng chú
shū fèng xiān líng
yóu yǒu huáng guàn shuō qián
kāi yuán céng shì tiān xià shū
王洋王洋
口多屋褊分张窄,堂室斋庖约略分。
春服乍成宜稳贴,浴盂无处集兰薰。
供分清净如沾露,气郁芬芳过食芹。
自引一杯归路稳,从教歌永不成文。
kǒu duō biǎn fèn zhāng zhǎi
táng shì zhāi páo yuē luè fèn
chūn zhà chéng wěn tiē
chù lán xūn
gòng fèn qīng jìng zhān
fēn fāng guò shí qín
yǐn bēi guī wěn
cóng jiāo yǒng chéng wén
更多关于王洋的古诗>>
世人倾耳听繁音,太音古淡难为听。有如广庭题旌夏,或者惊遁疑有神。当时舜床调五弦,薰风煽物无穷人。若言造化不爱玩,安得感君回阳春。遣音相继嗣者谁,穷山缁侣黄冠师。非干此意乐穷静,世路自与相参差。我今试听清风操,野鹤孤猿对残照,琅琊山下醉翁吟,分明拨向琴中调。人言大弦如玉温,小弦廉折亮以清。春秋自是隔寒暑,天地不和令偕行。岂如七弦转十指,劲节谐音同到耳,乃知造化在指端。岂但高山与流水,道人不肯长怀珍。亦曾挟艺游车尘。高门八字惊未见,脱赠往往捐千纯。如今飘泊困长路,更觉世味难将迎。应将感怆赴琴风,一听万虑罗心兵。道人勿苦生冰炭,古道须信非人情。哀音果要洗俗耳,更去娇弦三两声。
热门搜索:两性姿势图性感丝袜高跟两性生活片泰国女明星排名中国一线明星排行榜王一博图片
櫻花の島
网站地图